Tạm gác lại hành trình Cơm Gà An Hội – để trở lại với nghề xây dựng.
Quyết định này không dễ chút nào. Vì gần hai năm, tôi đã dồn hết tâm huyết, máu lửa, mồ hôi và cả nước mắt vào từng dĩa cơm gà, từng lần lau chùi bếp núc, từng bữa phát cơm đêm. Nhưng chính quãng thời gian ấy cũng rèn luyện cho tôi thật nhiều:
– Sự bền bỉ và kiên định.
– Tư duy xây dựng quy trình chuyên nghiệp từ con số 0.
– Trải nghiệm thực tế để hiểu hơn về con người, về giá trị lao động, và cả lòng biết ơn.
Nếu không có “ngã rẽ” đó, chắc tôi không đủ bản lĩnh và độ chín để làm được những điều sau này.
Có đôi lúc tưởng chừng là rẽ sai đường – nhưng sau cùng, chính nó lại là vòng cung hoàn hảo để đưa tôi trở về nghề xây dựng, một cách sâu sắc và trưởng thành hơn.
Chương 6: Sự trở lại
Sau khi đóng cửa quán Cơm Gà An Hội, tôi quay lại với ngành xây dựng – lĩnh vực mà tôi từng nghĩ mình đã tạm gác lại. Tôi bắt đầu tìm việc trở lại, và cơ duyên đã đưa tôi đến với một vai trò hoàn toàn mới: làm tư vấn giám sát cho phân khúc nhà ở dân dụng.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp cận mảng này. Trước đó, tôi chỉ làm ở các dự án quy mô lớn như chung cư, nhà xưởng – nơi mọi thứ được tổ chức bài bản, quy trình rõ ràng, đội ngũ chuyên nghiệp. Còn nhà dân thì… khác hẳn.
Cho anh chị dễ hình dung, nếu làm dự án giống như đi vào một siêu thị lớn – mọi thứ được chia khu rõ ràng, ai làm việc nấy, quy trình đâu ra đó… thì làm nhà dân đôi khi giống như đi vào một cái chợ – mỗi bên một kiểu, mạnh ai nấy làm, thiếu sự đồng bộ, thiếu người định hướng.
Tôi bị sốc.
Từ một môi trường chuyên nghiệp, tôi chuyển sang một “thế giới” mà ở đó rất nhiều chủ nhà không có kinh nghiệm, nhà thầu thì làm theo thói quen, tài liệu không đồng nhất, tiêu chuẩn kỹ thuật thì mơ hồ, thiếu kiểm soát chất lượng… Càng làm, tôi càng thấy: nếu không có người đồng hành có chuyên môn thì chủ nhà rất dễ “lạc trôi”.
Và đó là lý do mà công việc tư vấn giám sát nhà ở dân dụng trở nên vô cùng quan trọng.
Công việc của tôi là đại diện cho chủ nhà – để:
- Theo dõi chất lượng thi công,
- Giám sát tiến độ,
- Quản lý chi phí,
- Tư vấn kỹ thuật và giải pháp,
- Và đôi khi là làm… “cầu nối hòa giải” giữa chủ nhà và thầu xây dựng.
Tôi vừa là người quan sát, vừa là người đồng hành.
Vừa là “mắt xích kỹ thuật”, vừa là “bàn tay mềm” để kết nối con người.
Tôi bắt đầu học lại mọi thứ từ đầu – với tâm thế của một người mới.
Tôi đi từng công trình, bám sát từng hạng mục. Làm cái nghề này cực ở chỗ: mỗi ngôi nhà là một câu chuyện khác nhau, một tính cách chủ nhà khác nhau, một cách làm thầu khác nhau.
Nhưng nhờ từng trải qua thời gian làm quán cơm, từng nếm đủ gian khó, tôi rèn được tính kiên nhẫn, cách giao tiếp với nhiều kiểu người, và cả cách nhìn mọi chuyện nhẹ nhàng hơn.
Dần dần, tôi thích nghi.
Tôi hiểu rằng nhà dân không bài bản – không phải vì người ta không muốn làm bài bản.
Mà vì phần lớn là tư duy nhà phố ăn sâu vào mỗi người, ít ai hướng dẫn, không có hệ thống, không có người đồng hành để giúp họ làm chuẩn chỉ bài bản hơn. Và có thể cũng là do chi phí. Thời đó rất ít chủ nhà có tư duy thuê Tư Vấn Giám Sát khi xây nhà. Nhưng mình cũng biết ngoài kia cũng có rất nhiều công ty xây dựng ở phân khúc này làm tốt. Nhưng có số đó rất ít so mới một thị trường nhà thầu đầy rẫy.
Và tôi xác định:
Đã làm thì phải gò lại cho đúng. Phải chuẩn chỉnh nhất có thể – dù là nhà nhỏ hay lớn. Tất nhiên nó sẽ không được chuyên như dự án.
Trong suốt thời gian làm tư vấn giám sát, có lúc tôi quản lý 3–4 căn nhà một lúc. Nên 1 năm có khi mình làm tới 15 căn.
Công việc cực – nhưng rất vui.
Vì mỗi căn nhà là một trải nghiệm mới.
Mỗi chủ nhà lại cho tôi thêm một bài học về con người, về nghề, về cuộc sống.
Tôi bắt đầu được nhiều chủ nhà tin tưởng, giới thiệu cho nhau.
Công trình tôi theo gần như ít lỗi kỹ thuật, tiến độ ổn, chủ nhà hài lòng.
Tôi không cần “quảng cáo” gì nhiều – chỉ cần làm cho đàng hoàng, rồi tiếng lành sẽ lan xa.
Càng làm, tôi càng thấy:
Không phải mình chọn nghề. Mà nghề đã chọn mình.
Nếu ngày đó tôi không từng bán cơm, không từng đóng cửa quán, không từng đi xin việc lại, thì làm sao tôi bước chân vào phân khúc này?
Và nếu không từng tận tay giám sát, đồng hành cùng bao nhiêu gia đình xây tổ ấm, thì làm sao tôi hiểu được sâu sắc như vậy về nghề xây nhà – không chỉ là dựng nên những bức tường, mà là xây nên giấc mơ và hạnh phúc của cả một gia đình.
Chương 7: “Chuyện Xây Nhà” – Lập Kênh Chia Sẻ Để Giúp Người Tránh Kiếp Nạn
Trong suốt thời gian làm tư vấn giám sát, tôi không chỉ làm kỹ thuật – mà còn chứng kiến rất nhiều nỗi đau của các gia đình khi xây nhà.
Và đau lòng hơn cả – phần lớn những tổn thất đó là hoàn toàn có thể tránh được, nếu họ được chuẩn bị kỹ lưỡng và có người đồng hành đúng nghĩa.
Có người mất cả đống tiền vì chọn nhầm nhà thầu không có tâm, thi công gian dối, rút ruột công trình rồi bỏ trốn giữa chừng.
Có gia đình thì vừa vào nhà mới đã bị thấm dột, nứt sàn, nghiêng móng – nhìn mà xót xa, không dám ở.
Nhiều anh chị thì tưởng làm với người thân sẽ “dễ nói chuyện”, ai ngờ xây xong mất luôn tình thân vì mâu thuẫn không thể hàn gắn.
Tôi từng chứng kiến vợ chồng ly hôn chỉ vì chuyện xây nhà, khi không tìm được tiếng nói chung và mọi thứ cứ phát sinh không kiểm soát.
Tôi cũng từng gặp những người stress nặng, mang thêm nợ vì nhà đội chi phí gấp đôi mà không hiểu vì sao.
Tôi hiểu cảm giác đó, vì ngay chính ngôi nhà của gia đình tôi ngày trước – tôi cũng là người đứng ra lo, lúc còn là sinh viên. Tôi từng mắc lỗi. Từng sai. Từng mệt mỏi.
Xây nhà không đơn giản là đổ gạch trộn hồ.
Đó là một hành trình dài, phức tạp – vì nó là một sản phẩm thủ công và gia công tại chỗ, chịu ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố:
- Con người (tay nghề, thái độ, trách nhiệm),
- Vật tư vật liệu (giá cả, chất lượng, nguồn cung),
- Kỹ thuật thi công,
- Tiêu chuẩn kỹ thuật,
- Chi phí đầu tư,
- Và cả yếu tố… tâm lý, cảm xúc của gia đình.
Trong tất cả những yếu tố đó – bất kỳ cái nào cũng có thể là “ngòi nổ” cho một kiếp nạn nếu không được kiểm soát tốt.
Và tôi trăn trở:
“Phải làm sao để giúp được nhiều người hơn, để họ không đi vào những vết xe đổ mà tôi từng chứng kiến – hay từng vấp phải?”
Một hôm, tôi chia sẻ nỗi trăn trở ấy với một người anh. Ảnh nói:
“Hay em lập một kênh chia sẻ đi. Mạng xã hội giờ mạnh lắm. Em có kiến thức, có trải nghiệm thật – nhiều người sẽ cần lắm đó.”
Câu nói ấy như một chiếc công tắc bật sáng trong đầu tôi.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được.
Tôi ngồi dậy, vẽ ra trong đầu một kênh mà tôi mong muốn:
– Gần gũi, dễ hiểu.
– Không phán xét, không dọa dẫm.
– Mỗi video là một bài học, một kinh nghiệm thực tế.
– Và chia sẻ dưới góc nhìn của chủ nhà, chứ không phải kỹ sư nói toàn thuật ngữ khó hiểu.
Thế là, tôi lập kênh TikTok “Chuyện Xây Nhà”.
Video đầu tiên, tôi ngồi quay trong căn phòng nhỏ, chỉ có ánh đèn vàng và chiếc điện thoại để bàn. Tôi nói thật lòng, bằng trải nghiệm và sự quan sát trong quá trình đi giám sát từng căn nhà.
Và bất ngờ – rất nhiều anh chị vào xem, bình luận, chia sẻ.
Có người nhắn:
“Em ơi, may mà xem video này trước khi anh chị xây nhà.”
Có người thì kể lại chuyện đau lòng họ từng trải qua – giống y như tôi chia sẻ.
Tôi xúc động. Và tôi biết – việc mình đang làm là đúng.
Từ đó, tôi có thêm động lực để duy trì kênh.
Tôi dành từng buổi tối, từng giờ nghỉ để viết kịch bản, quay, dựng, trả lời bình luận.
Không phải để nổi tiếng.
Mà vì tôi muốn giúp càng nhiều người tránh được càng nhiều “kiếp nạn xây nhà” càng tốt.
Kênh “Chuyện Xây Nhà” không chỉ là nơi tôi chia sẻ kiến thức.
Mà còn là nơi tôi kết nối được với rất nhiều người tử tế, những chủ nhà thấu đáo, những kỹ sư yêu nghề, và cả những người từng vấp ngã nhưng vẫn đứng dậy – giống tôi.
Tôi không ngờ… chỉ một chiếc điện thoại và một tấm lòng – lại có thể mở ra một con đường mới.
Chương 8: Hành Trình Xây Tổ Ấm Cho Đời
Làm tư vấn giám sát một thời gian, tôi bắt đầu nhận ra một thực tế buồn:
Dù có tâm đến đâu, có kinh nghiệm đến mấy – thì nếu nhà thầu không phối hợp, tư vấn cũng bất lực.
Tôi từng rất nhiều lần nỗ lực gò công trình đi vào đúng chuẩn mực, nhưng chỉ cần nhà thầu không chịu thay đổi, làm sai rồi bảo thủ hoặc chống đối – thì mọi điều chỉnh của tôi cũng trở nên vô nghĩa. Mà nếu tôi làm căng, thì người đứng giữa và chịu áp lực nặng nề nhất chính là chủ nhà.
Tôi chứng kiến nhiều chủ nhà bị đặt vào tình thế phải lựa chọn giữa tư vấn và nhà thầu. Và phần lớn – họ chọn nhà thầu. Không phải vì nhà thầu đúng, mà vì tâm lý sợ “mất lòng thợ”, sợ nhà thầu bỏ ngang, sợ tìm người mới không kịp, tốn kém hơn, thậm chí sợ bị “trù”, bị phá, bị yểm bùa – những nỗi lo có vẻ mê tín nhưng lại rất phổ biến trong tâm lý người Việt khi xây nhà.
Tôi hiểu. Và tôi thấy thương họ.
Nhiều người nhắm mắt làm cho xong, chấp nhận những điều không hài lòng, chỉ mong ngôi nhà “đứng được là mừng rồi”, chứ không còn mơ tới chất lượng hay thẩm mỹ.
Bao giấc mơ về một tổ ấm hoàn hảo – tan vỡ theo từng lớp hồ không đúng mác, từng viên gạch ốp lệch, từng đường nước nghẹt âm thầm dưới sàn.
Tôi trăn trở.
Làm tư vấn vậy thôi chưa đủ.
Phải làm sao để mình chủ động hơn, toàn quyền hơn, để thực sự mang lại một ngôi nhà tử tế và an tâm cho chủ nhà?
Tôi nghĩ tới lui. Và cuối cùng, chỉ có một cách:
Chính mình phải trở thành nhà thầu.
Với tư duy ấy, tôi bắt đầu lên kế hoạch – không chỉ làm nhà, mà mang cả tinh thần làm dự án vào trong từng căn nhà dân.
Làm bài bản từ đầu đến cuối, kiểm soát chặt chẽ từng bước, giữ nguyên sự minh bạch, rõ ràng, cam kết như một đơn vị thi công chuyên nghiệp, có trách nhiệm lâu dài.
Tôi muốn thay đổi góc nhìn về nhà thầu trong mắt chủ nhà – không còn là hình ảnh những người “muốn gì làm nấy”, “cắt đầu cắt đuôi”, “làm xong là lặn mất”.
Mà là một đối tác tin cậy, đi cùng gia chủ trên hành trình dựng xây hạnh phúc.
Và thế là tôi cùng một người anh nữa thành lập FastCons – một công ty chuyên thiết kế và thi công nhà ở dân dụng.
Lúc ấy, mọi thứ gần như bắt đầu từ con số 0.
Tôi nhận phần khó nhất: gầy dựng toàn bộ thương hiệu từ đầu. Không khách hàng, không công trình mẫu, không tên tuổi. Tôi làm mọi việc – từ tiếp thị, viết bài, trả lời tin nhắn, tư vấn kỹ thuật, đến gặp từng chủ nhà để trình bày, thuyết phục.
6 tháng ròng rã, không một hợp đồng.
Tôi bắt đầu thấy mệt.
Tôi từng nghi ngờ bản thân.
Nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc – vì nếu mình bỏ, sẽ lại có thêm nhiều người phải chịu “kiếp nạn” khi xây nhà.
Và rồi, người khách hàng đầu tiên xuất hiện – chị Linh ở Quận 3.
Chị chọn tôi làm đơn vị thi công cho căn nhà cải tạo của chị.
Chỉ là một công trình nhỏ thôi – nhưng lớn lao với tôi hơn bất kỳ dự án nào trước đó. Vì chị là người đầu tiên đặt niềm tin vào tôi, vào một công ty mới toanh, vào một người chưa có “thành tích” nào để chứng minh.
Tôi cam kết bảo hành trọn đời căn nhà ấy – như một lời tri ân.
Tôi dốc hết tâm huyết để làm tốt nhất có thể.
Và chính căn nhà ấy là “viên gạch đầu tiên” để FastCons có được căn thứ hai, thứ ba, thứ n…
Tôi vẫn còn nhớ, có lần tôi hỏi một anh chủ nhà:
“Sao anh lại chọn em, dù có rất nhiều đơn vị thi công ngoài kia?”
Anh nói:
“Vì em chia sẻ thật tâm, có chuyên môn, có trải nghiệm thật. Anh tin nếu em làm tốt, sẽ có thêm nhiều người không còn lo sợ khi xây nhà nữa.”
Câu nói ấy làm tôi nghẹn.
Tôi nhận ra, người ta không chỉ đến với mình vì giá cả hay profile – mà vì mình tử tế.
Và thế là tôi tiếp tục.
Ngày này qua tháng khác, tôi hăng say xây dựng đội ngũ, đào tạo từng anh kỹ sư, từng nhóm thi công.
Tôi bám sát công trình. Tôi luôn cố gắng có mặt mỗi khi cần.
Không phải để kiểm soát, mà để truyền lửa, cùng làm và cùng lo.
Từng căn nhà tôi làm không chỉ có bê tông, sắt thép – mà còn có cả một tâm thế sống:
Làm hết mình, không giấu dốt, không giấu lỗi.
Làm như thể đó là ngôi nhà của chính mình.