Quốc không cố gắng vẽ nên những gam màu rực rỡ nhất, cũng không mải mê kiếm tìm sự hoàn hảo tuyệt đối. Quốc chỉ muốn chọn những màu sắc thật hợp với tâm hồn mình – những gam màu khiến lòng cảm thấy bình yên mỗi khi nhìn lại.
Trong hành trình “Chuyện xây nhà”, Quốc chưa bao giờ đặt mục tiêu trở thành người giỏi nhất hay nổi tiếng nhất. Quốc chỉ mong được là người tử tế và chân thành nhất – với từng anh chị chủ nhà, với đối tác, với nhân viên, với anh em lao động, và với cả chính mình.
Mỗi căn nhà, mỗi công trình, mỗi hành động, mỗi đoạn video, mỗi dòng viết… đều là một nét cọ trong bức tranh đời mà Quốc đang lặng lẽ vẽ từng ngày. Một bức tranh không cần bóng bẩy, không cần hoàn hảo – nhưng đủ để khi nhìn lại, thấy lòng nhẹ nhõm và biết ơn.
Quốc hiểu rằng, một ngôi nhà đẹp không nhất thiết phải lớn nhất, đắt nhất – mà là nơi khiến người sống trong đó thấy nhẹ lòng, bình an, thấy được là chính mình. Cuộc đời cũng vậy. Không cần sống để vừa lòng tất cả, chỉ cần đủ tử tế để mỗi sáng thức dậy không thấy hối tiếc, và đủ vững vàng để đi qua những ngày bão giông.
Bởi lẽ, bức tranh đẹp nhất không phải là bức tranh không có vết nhòe, mà là bức tranh khiến người vẽ mỉm cười mỗi khi nhìn lại. Và Quốc, mỗi ngày vẫn chọn vẽ đời mình bằng những gam màu giản dị – từ ánh mắt của người thợ, tiếng cười trong bữa cơm công trình, đến niềm tin lặng lẽ từ một gia chủ đã giao phó mái ấm đời mình.
Đó là “Chuyện xây nhà” – nhưng cũng là chuyện của một đời người.
