Quốc được biết đến là CEO và Founder của MORI HOME – đơn vị thiết kế và thi công phân khúc biệt thự nhà phố.
Trước khi được biết đến với vai trò này, Quốc đã dành đến 10 năm để tham gia trực tiếp tại công trình và đạt được những thành tựu:
Quốc luôn muốn dùng kinh nghiệm mình tích luỹ được để giúp chủ nhà tránh những rủi ro không đáng có.
Chỉ khi mang tâm thế xây nhà nào cũng như xây cho chính mình thì mới có thể tạo nên những không gian vẹn tròn nhất.
Giúp chủ nhà có sự chuẩn bị trước nhằm giảm bớt áp lực để việc xây nhà trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chia sẻ kinh nghiệm và giải đáp những băn khoăn của chủ nhà về hành trình xây nhà.
Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo mà yên bình – Núi Thành, Quảng Nam.
Có thể sau này, cái tên “Quảng Nam” sẽ dần phai mờ trong ký ức của nhiều người giữa guồng quay hiện đại. Nhưng với tôi, Quảng Nam là máu thịt, là nguồn cội – không bao giờ phai.Xem Thêm
Tôi sinh ra trong một gia đình có năm anh chị em. Nhà không quá nghèo, nhưng chắc chắn chẳng dư dả. Ba Mẹ gồng gánh tất cả, cho năm đứa con được học hành tới nơi tới chốn. Giờ nghĩ lại, tôi mới hiểu: đó là điều phi thường. Nếu có ai hỏi: “Thần tượng của bạn là ai?”, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Ba Mẹ tôi”. Vì tất cả những gì Ba Mẹ đã làm cho gia đình đều là điều phi thường. Miền Trung quê tôi – khí hậu khắc nghiệt quanh năm. Người ta hay nói: "Nắng thì nắng cháy đầu, mưa thì mưa thúi đất". Vậy mà chính trong cái khắc nghiệt đó, con người miền Trung lại tôi luyện được sự bền bỉ, cần mẫn và nghĩa tình. Tôi nhớ mãi trận bão lớn nhất đổ bộ vào Quảng Nam năm 2006. Nhà tôi lợp mái ngói, sáu anh chị em và Ba Mẹ co cụm trong gian giữa. Gió gào dữ dội, nước mưa tạt từ mái hở xuống, ướt hết cả nhà. Anh Hai tôi chọc: "Nằm đừng há miệng nha, coi chừng uống no nước". Trong căn nhà ướt sũng ấy, bữa cơm tối chỉ có thịt xay xào, cá thính, cơm trắng – nhưng sao mà ấm lòng. Mẹ tôi nói với cả nhà: “Dù có cực khổ thế nào, Ba Mẹ cũng sẽ cho tụi con học tới nơi tới chốn. Vì học hành là con đường ngắn nhất để thoát nghèo. Nhưng nhớ – đừng bao giờ đánh mất cái tâm và đạo đức nha các con. Tụi con là anh em một nhà, phải biết yêu thương và đùm bọc nhau.” Tôi là thế hệ đầu 9x – cái thế hệ giao thoa giữa cũ và mới. Không quá khuôn phép như 7x, 8x, mà cũng không bị “online hóa” như 2k. Tuổi thơ tôi trọn vẹn và dữ dội: – Đá banh trên sân ruộng sau mùa gặt – Chăn trâu, tắm sông, lội suối – Hái trộm xoài, bẻ trộm ngô – Leo cây, thả diều, chơi ô ăn quan, nhảy dây Không có điện thoại, wifi, nhưng có vô số ký ức để mà thương, mà nhớ. Và cũng không tụt hậu công nghệ – nên tôi gọi đó là may mắn. Dù đi đâu, làm gì – lòng tôi vẫn luôn hướng về Núi Thành. Nơi ấy cho tôi tuổi thơ dữ dội, tình cảm gia đình đong đầy, và tình yêu quê hương chân thành không đổi thay. Nơi đó – Quảng Nam – sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong con người tôi.
Ngày còn nhỏ, tôi mê nuôi chim. Sáng đi học, chiều đi bẫy, tối về cho chim ăn, dọn lồng. Trước hiên nhà tôi ngày đó treo kín đủ loại lồng chim. Hồi lớp 7, học hành sa sút vì mải chơi. Ba tôi dọa: “Năm nay mà học trung bình là cấm nuôi chim luôn”. Từ đó tôi cố gắng học trở lại – cũng nhờ vậy mà mình biết thế nào là trách nhiệm.Xem Thêm
Hồi học cấp ba, nhà tôi chẳng có ai thành đạt để định hướng nghề nghiệp. Ba Mẹ chỉ mong con thi vào công an, bác sĩ, hay sư phạm – mấy ngành được coi là “ổn định”. Tôi biết mình không đủ lực làm bác sĩ, nên nộp hồ sơ thi công an. Qua vòng khám sức khỏe, tôi hồ hởi lắm – nhưng rồi bị loại ở vòng xét lý lịch. Thế là lại xoay hướng, thi sư phạm Toán ở Huế. Tôi thi khối A và B ở Huế, rồi nộp thêm hồ sơ vào Cao đẳng Ngoại thương TP.HCM – đơn giản vì muốn “vô Sài Gòn cho biết”. Tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ đậu sư phạm, vì làm bài tốt, điểm thi cao hơn điểm chuẩn năm ngoái tới 3.5 điểm. Nhưng đời đâu như mơ. Tôi rớt. Chỉ thiếu 0.5 điểm. Lúc đó, cả nhà hụt hẫng. Nhưng Ba Mẹ không trách. Tôi nhìn vào mắt Ba Mẹ và thấy tất cả những điều không nói ra. Tôi buộc phải xét nguyện vọng 2. Ở miền Trung gần như không còn trường tốt, nên tôi quyết định tìm kiếm cơ hội ở Sài Gòn. Cuối cùng, tôi trúng tuyển vào ngành Xây dựng – Trường Đại học Mở TP.HCM. Một lựa chọn định mệnh. Cũng là ngôi trường mà chú tôi từng học. Tôi lên đường vào Sài Gòn đúng dịp Trung thu. Chuyến tàu SE lắc lư chở tôi đi – mang theo niềm tin của Ba Mẹ, và giấc mơ non nớt của một thằng trai quê lần đầu xa nhà. Ba dặn dò đủ điều, chỉ mong tôi giữ được bản thân giữa Sài Gòn phức tạp. Tôi tự nhủ: “Phải thật năng động, thật cố gắng. Bước chân tới Sài Gòn là phải làm được gì đó.” Và thế là tôi bắt đầu một chương mới – vừa học, vừa làm, vừa lớn lên từng ngày trong một thành phố không chờ đợi ai.
Tôi bước vào Sài Gòn với hai bàn tay trắng, một balo nặng trĩu đồ đạc và một trái tim chất đầy khát vọng. Tôi không biết rồi mình sẽ sống ra sao ở thành phố này, càng không biết ngành Xây dựng mà tôi đang theo học sẽ dẫn mình đi tới đâu. Nhưng tôi biết chắc một điều: tôi phải sống tử tế và không được phép quay về trong thất bại.Xem Thêm
Ngày nhập học, tôi vẫn còn bỡ ngỡ với tất cả. Giữa những dãy nhà cao tầng, giữa những con người ăn nói lanh lẹ và tự tin, tôi – một cậu trai quê từ Quảng Nam – cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng. Nhưng chính cảm giác đó lại thắp lên một quyết tâm rất lớn trong lòng tôi: phải vượt qua tất cả, phải đi lên từ những điều nhỏ nhất. Buổi họp lớp đầu tiên ở Đại học Mở, các bạn nguyện vọng 1 đã chọn xong lớp trưởng. Khi đến phần bầu bí thư lớp, tôi – ngồi ở cuối lớp, gầy gò và ít ai chú ý – đã mạnh dạn giơ tay ứng cử. Lúc đó có ba người cùng xung phong. Tôi không nghĩ mình sẽ được chọn, nhưng tôi vẫn đứng dậy nói thật lòng: “Em không giỏi ăn nói, nhưng em sẽ cố gắng làm tất cả để giúp lớp mình đoàn kết và phát triển.” Không ngờ cả lớp lại vỗ tay và chọn tôi. Sau này, mấy đứa bạn nói lại rằng: “Vì cái cách mày nói thật thà, chân thành quá. Cảm động nên tụi tao bầu luôn!” Đó là cột mốc đầu tiên tôi học được bài học về sự dũng cảm khi bước ra khỏi vùng an toàn. Trong suốt những năm tháng đại học, tôi như một con ong chăm chỉ. Ban ngày đi học, chiều tối đi làm thêm, cuối tuần tham gia các hoạt động tình nguyện, phong trào. Tôi làm đủ nghề để trang trải cuộc sống và học phí: bồi bàn nhà hàng, phát tờ rơi, phát quà trung thu trong vai chú hề, bán bút gỗ, đi lấy hàng ngoài chợ, làm bảo vệ tiệc cưới, rồi làm kỹ thuật viên chữ ký số… Không công việc nào là thấp kém với tôi. Tôi chỉ biết mỗi đồng tiền mình kiếm ra, dù ít ỏi, đều mang lại giá trị và lòng tự trọng. Nhờ chiều cao và gương mặt hiền, tôi được ưu ái xếp vào đội khánh tiết – đứng chào khách trong các sự kiện. Làm riết rồi thân với nhiều anh chị, từ đó có thêm nhiều mối quan hệ, cơ hội việc làm. Tôi thấy mình… “mở ra” từng chút một. Không chỉ làm, tôi còn học rất chăm. Mỗi năm đều đạt học bổng khuyến khích học tập. Tôi còn đạt danh hiệu “Sinh viên 5 tốt” cấp trường, tham gia Xuân Tình Nguyện, Mùa Hè Xanh – những chiến dịch mà tuổi trẻ ai từng trải qua chắc sẽ nhớ mãi. Có lần đi công tác tình nguyện ở một xã vùng sâu, tụi tôi phải ngủ tập thể trong một ngôi trường bỏ trống, không điện, không nước. Đêm đó trời mưa to, mái dột, gió rít từng cơn. Vậy mà mấy đứa vẫn ngồi xúm lại nấu mì, kể chuyện ma, cười nghiêng ngả. Những ngày ấy – thiếu thốn mà đầy niềm vui. Tôi nhận ra rằng: chính những năm tháng khổ luyện đó đã rèn cho tôi sự bản lĩnh, tính kỷ luật và lòng thấu cảm – những điều mà sau này, ra đời tôi thấy còn quan trọng hơn cả kiến thức sách vở. Nhiều đêm tôi nằm gác tay lên trán mà nghĩ: “Nếu ngày xưa đậu Sư phạm, không vào Sài Gòn, không chọn ngành Xây dựng… thì giờ mình là ai?” Tôi không có câu trả lời, nhưng tôi biết chắc: Đại học không chỉ là nơi học kiến thức. Mà là nơi tôi học cách trưởng thành.
Học cách sống chân thành, dám làm, dám sai và dám đứng lên đi tiếp.
Năm 2017, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu hành trình làm nghề tại một công ty xây dựng có tên ACSC – và đó cũng là nơi tôi gặp người sếp đầu tiên trong sự nghiệp của mình: anh Kiên.
Và có lẽ suốt đời này, tôi vẫn sẽ luôn cảm thấy may mắn vì điều đó.Xem Thêm
Anh Kiên không phải mẫu sếp “ra lệnh”, cũng không phải kiểu người luôn thể hiện quyền lực. Anh là một người sếp giỏi chuyên môn, tâm tốt, sống tử tế và luôn sẵn sàng hỗ trợ anh em – nhất là những đứa mới vào nghề như tôi. Tôi còn nhớ những ngày đầu vào làm, mọi thứ đều mới mẻ và đôi khi rất áp lực. Nhưng thay vì để tôi tự loay hoay, anh Kiên luôn chủ động chỉ dẫn từng chút một, từ việc đọc bản vẽ, lập biện pháp thi công, đến cách viết nhật ký công trường, cách trao đổi với nhà thầu… Sự kiên nhẫn và tận tâm của anh giúp tôi không chỉ học nhanh mà còn học đúng. Anh không để mặc tôi tự mò mẫm, cũng không bao giờ tạo cảm giác "sếp là sếp", mà luôn gần gũi, dẫn dắt bằng trải nghiệm thực tế và sự tử tế rất đời thường. Dưới sự hướng dẫn của anh Kiên, tôi lần lượt được thử sức ở rất nhiều vị trí trong một dự án: Chính nhờ sự tin tưởng và tạo điều kiện đó, tôi có cơ hội được kinh qua gần như toàn bộ quy trình của một dự án chuyên nghiệp – từ thiết kế, tổ chức thi công đến kiểm soát chất lượng và vận hành thực tế. Tôi còn được tham gia cả các dự án quy mô lớn như chung cư, nhà xưởng – nơi mà tôi được làm việc với những ban chỉ huy công trình và ban quản lý dự án bài bản, chuẩn chỉ. Mỗi nơi tôi đi qua, mỗi vai trò tôi đảm nhiệm – đều có dấu ấn từ những bài học anh Kiên từng dạy. Nghĩ lại, tôi thấy mình thật sự may mắn. Không chỉ bởi được tiếp cận một môi trường làm việc chuyên nghiệp từ sớm, mà bởi tôi được đồng hành cùng một người sếp mẫu mực – vừa có tầm, vừa có tâm. Người ta nói: “Người sếp đầu tiên sẽ định hình tư duy làm nghề suốt cả chặng đường phía sau.” Với tôi, điều đó hoàn toàn đúng.
– Làm biện pháp thi công đấu thầu 4D,
– Vẽ shopdrawing,
– Làm QA/QC,
– Và sau đó là giám sát công trình.
Tư duy làm việc bài bản, kỹ lưỡng, không bỏ qua tiểu tiết – là điều tôi học được từ anh Kiên.
Sự tử tế trong cách quản lý con người – là điều tôi ghi khắc và áp dụng mãi về sau.
Cuối năm 2019, tôi đưa ra một quyết định khiến nhiều người ngạc nhiên – thậm chí cho là “điên rồ”: nghỉ việc kỹ sư để… mở quán cơm gà Hội An.
Công việc kỹ sư lúc ấy đang rất ổn. Mức thu nhập khá, được làm đúng chuyên môn, có lộ trình thăng tiến rõ ràng. Nhưng tôi vẫn quyết định dừng lại một thời gian. Bởi vì tôi muốn thử một con đường khác, khó hơn, lạ hơn – nhưng cũng đầy khát vọng: tự chủ và tạo ra giá trị riêng bằng chính đôi tay mình.Xem Thêm
Quán cơm của tôi mang cái tên rất thân thương: Cơm Gà An Hội – một đặc sản của Quảng Nam, đặt tại một con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Thái Sơn, Gò Vấp. Ngay từ đầu, tôi không chỉ đơn giản muốn “bán cơm”, mà muốn xây dựng một hệ thống chuyên nghiệp, có quy trình chuẩn hóa, để sau này có thể nhân rộng mô hình và phát triển như một thương hiệu thực thụ. Lúc đó mình vừa nhận thêm vẽ bản vẽ vừa làm quán ăn song song.
Vì xuất thân là kỹ sư xây dựng, nên khi bước chân vào ngành ẩm thực – tôi gần như không có gì ngoài đam mê và sự liều lĩnh. Không có nhiều vốn, không có kinh nghiệm ngành hàng ăn, nhưng tôi có tinh thần làm đến nơi đến chốn.
Từng món ăn, từng công thức, từng cách nêm nếm, trình bày – đều do tôi tự tay làm, thử nghiệm, chỉnh sửa. Tôi làm từ việc nấu ăn, đi chợ, rửa chén, phục vụ đến đào tạo nhân viên. Mọi thứ – từng chút một – được tôi kiểm soát và hoàn thiện như thể đang thi công một công trình.
Những ngày đầu cực lắm. Suốt hơn 6 tháng trời, tôi lỗ triền miên. Mỗi tối, tôi thường còn dư cả cơm, cháo, gà luộc. Nhưng tôi không bao giờ bán đồ cũ hôm sau – mà chia từng phần ra, đem đi phát cho người vô gia cư trên đường Phan Đăng Lưu.
Có lần, tôi dư đến 4 con gà, chia được gần 40 phần cơm đêm. Dần dà, các cô chú vô gia cư còn… quen mặt, chào hỏi tôi mỗi tối.
Một lần khác, sau khi rửa hàng đống chén dĩa, tôi kiệt sức đến mức ngủ gục trong góc quán mà không hay biết. Sáng hôm sau, đi chợ quen, cô bán rau nhìn tôi lo lắng:
“Sao thấy con ốm dữ vậy? Có bệnh gì không?”
Lúc ấy tôi mới nhận ra mình đã sụt 7 ký.
Nhưng bù lại, tôi cũng nhận được thật nhiều yêu thương.
Hàng xóm thương tôi vì thấy “thanh niên trai tráng mà cực quá” – mỗi khi đông khách, mấy cô còn xúm lại phụ làm. Bạn bè thì ủng hộ hết mình. Quán dần có tiếng nhờ những bài review trên các hội nhóm ăn uống. Khách cũ quay lại đều đặn, khách mới ngày càng nhiều.
Tôi bắt đầu thấy ánh sáng. Cơm Gà An Hội không còn là giấc mơ viển vông nữa. Nó bắt đầu có cơ sở để phát triển – và tôi chuẩn bị quy trình để nhân bản thành chuỗi.
Nhưng rồi…
COVID-19 ập tới.
Sài Gòn phong tỏa. Hàng quán ngưng bán tại chỗ. Rồi chuyển sang online. Rồi buộc phải đóng cửa. Nhân viên toàn là sinh viên – ai nấy cũng về quê tránh dịch. Một mình tôi trong căn nhà trống trải, giữa mùa mưa Sài Gòn xám xịt và tiếng còi xe cấp cứu vang lên suốt đêm.
Tôi ngồi nhìn qua khung cửa sổ, thấy một thành phố chưa bao giờ vắng như thế.
Một cảm giác vừa buồn, vừa lặng – nhưng cũng thật sâu sắc.
“Mọi thứ rồi sẽ qua. Còn sống là còn tất cả.”
Tôi tự nhủ.
Sau giãn cách, tôi mở lại quán – nhưng chỉ bán online. Khách giảm. Nhân viên chưa quay lại. Việc vận hành khó gấp bội. Một lần nữa, tôi đối mặt với lựa chọn:
Sau nhiều ngày đắn đo, tôi chọn phương án thứ hai.
Tạm gác lại hành trình Cơm Gà An Hội – để trở lại với nghề xây dựng.
Quyết định này không dễ chút nào. Vì gần hai năm, tôi đã dồn hết tâm huyết, máu lửa, mồ hôi và cả nước mắt vào từng dĩa cơm gà, từng lần lau chùi bếp núc, từng bữa phát cơm đêm. Nhưng chính quãng thời gian ấy cũng rèn luyện cho tôi thật nhiều:
– Sự bền bỉ và kiên định.
– Tư duy xây dựng quy trình chuyên nghiệp từ con số 0.
– Trải nghiệm thực tế để hiểu hơn về con người, về giá trị lao động, và cả lòng biết ơn.
Nếu không có “ngã rẽ” đó, chắc tôi không đủ bản lĩnh và độ chín để làm được những điều sau này.
Có đôi lúc tưởng chừng là rẽ sai đường – nhưng sau cùng, chính nó lại là vòng cung hoàn hảo để đưa tôi trở về nghề xây dựng, một cách sâu sắc và trưởng thành hơn.
Sau khi đóng cửa quán Cơm Gà An Hội, tôi quay lại với ngành xây dựng – lĩnh vực mà tôi từng nghĩ mình đã tạm gác lại. Tôi bắt đầu tìm việc trở lại, và cơ duyên đã đưa tôi đến với một vai trò hoàn toàn mới: làm tư vấn giám sát cho phân khúc nhà ở dân dụng.Xem Thêm
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp cận mảng này. Trước đó, tôi chỉ làm ở các dự án quy mô lớn như chung cư, nhà xưởng – nơi mọi thứ được tổ chức bài bản, quy trình rõ ràng, đội ngũ chuyên nghiệp. Còn nhà dân thì… khác hẳn.
Cho anh chị dễ hình dung, nếu làm dự án giống như đi vào một siêu thị lớn – mọi thứ được chia khu rõ ràng, ai làm việc nấy, quy trình đâu ra đó… thì làm nhà dân đôi khi giống như đi vào một cái chợ – mỗi bên một kiểu, mạnh ai nấy làm, thiếu sự đồng bộ, thiếu người định hướng.
Tôi bị sốc.
Từ một môi trường chuyên nghiệp, tôi chuyển sang một “thế giới” mà ở đó rất nhiều chủ nhà không có kinh nghiệm, nhà thầu thì làm theo thói quen, tài liệu không đồng nhất, tiêu chuẩn kỹ thuật thì mơ hồ, thiếu kiểm soát chất lượng… Càng làm, tôi càng thấy: nếu không có người đồng hành có chuyên môn thì chủ nhà rất dễ “lạc trôi”.
Và đó là lý do mà công việc tư vấn giám sát nhà ở dân dụng trở nên vô cùng quan trọng.
Công việc của tôi là đại diện cho chủ nhà – để:
Tôi vừa là người quan sát, vừa là người đồng hành.
Vừa là “mắt xích kỹ thuật”, vừa là “bàn tay mềm” để kết nối con người.
Tôi bắt đầu học lại mọi thứ từ đầu – với tâm thế của một người mới.
Tôi đi từng công trình, bám sát từng hạng mục. Làm cái nghề này cực ở chỗ: mỗi ngôi nhà là một câu chuyện khác nhau, một tính cách chủ nhà khác nhau, một cách làm thầu khác nhau.
Nhưng nhờ từng trải qua thời gian làm quán cơm, từng nếm đủ gian khó, tôi rèn được tính kiên nhẫn, cách giao tiếp với nhiều kiểu người, và cả cách nhìn mọi chuyện nhẹ nhàng hơn.
Dần dần, tôi thích nghi.
Tôi hiểu rằng nhà dân không bài bản – không phải vì người ta không muốn làm bài bản.
Mà vì phần lớn là tư duy nhà phố ăn sâu vào mỗi người, ít ai hướng dẫn, không có hệ thống, không có người đồng hành để giúp họ làm chuẩn chỉ bài bản hơn. Và có thể cũng là do chi phí. Thời đó rất ít chủ nhà có tư duy thuê Tư Vấn Giám Sát khi xây nhà. Nhưng mình cũng biết ngoài kia cũng có rất nhiều công ty xây dựng ở phân khúc này làm tốt. Nhưng có số đó rất ít so mới một thị trường nhà thầu đầy rẫy.
Và tôi xác định:
Đã làm thì phải gò lại cho đúng. Phải chuẩn chỉnh nhất có thể – dù là nhà nhỏ hay lớn. Tất nhiên nó sẽ không được chuyên như dự án.
Trong suốt thời gian làm tư vấn giám sát, có lúc tôi quản lý 3–4 căn nhà một lúc. Nên 1 năm có khi mình làm tới 15 căn.
Công việc cực – nhưng rất vui.
Vì mỗi căn nhà là một trải nghiệm mới.
Mỗi chủ nhà lại cho tôi thêm một bài học về con người, về nghề, về cuộc sống.
Tôi bắt đầu được nhiều chủ nhà tin tưởng, giới thiệu cho nhau.
Công trình tôi theo gần như ít lỗi kỹ thuật, tiến độ ổn, chủ nhà hài lòng.
Tôi không cần “quảng cáo” gì nhiều – chỉ cần làm cho đàng hoàng, rồi tiếng lành sẽ lan xa.
Càng làm, tôi càng thấy:
Không phải mình chọn nghề. Mà nghề đã chọn mình.
Nếu ngày đó tôi không từng bán cơm, không từng đóng cửa quán, không từng đi xin việc lại, thì làm sao tôi bước chân vào phân khúc này?
Và nếu không từng tận tay giám sát, đồng hành cùng bao nhiêu gia đình xây tổ ấm, thì làm sao tôi hiểu được sâu sắc như vậy về nghề xây nhà – không chỉ là dựng nên những bức tường, mà là xây nên giấc mơ và hạnh phúc của cả một gia đình.
Trong suốt thời gian làm tư vấn giám sát, tôi không chỉ làm kỹ thuật – mà còn chứng kiến rất nhiều nỗi đau của các gia đình khi xây nhà.
Và đau lòng hơn cả – phần lớn những tổn thất đó là hoàn toàn có thể tránh được, nếu họ được chuẩn bị kỹ lưỡng và có người đồng hành đúng nghĩa.Xem Thêm
Có người mất cả đống tiền vì chọn nhầm nhà thầu không có tâm, thi công gian dối, rút ruột công trình rồi bỏ trốn giữa chừng.
Có gia đình thì vừa vào nhà mới đã bị thấm dột, nứt sàn, nghiêng móng – nhìn mà xót xa, không dám ở.
Nhiều anh chị thì tưởng làm với người thân sẽ “dễ nói chuyện”, ai ngờ xây xong mất luôn tình thân vì mâu thuẫn không thể hàn gắn.
Tôi từng chứng kiến vợ chồng ly hôn chỉ vì chuyện xây nhà, khi không tìm được tiếng nói chung và mọi thứ cứ phát sinh không kiểm soát.
Tôi cũng từng gặp những người stress nặng, mang thêm nợ vì nhà đội chi phí gấp đôi mà không hiểu vì sao.
Tôi hiểu cảm giác đó, vì ngay chính ngôi nhà của gia đình tôi ngày trước – tôi cũng là người đứng ra lo, lúc còn là sinh viên. Tôi từng mắc lỗi. Từng sai. Từng mệt mỏi.
Xây nhà không đơn giản là đổ gạch trộn hồ.
Đó là một hành trình dài, phức tạp – vì nó là một sản phẩm thủ công và gia công tại chỗ, chịu ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố:
Trong tất cả những yếu tố đó – bất kỳ cái nào cũng có thể là “ngòi nổ” cho một kiếp nạn nếu không được kiểm soát tốt.
Và tôi trăn trở:
“Phải làm sao để giúp được nhiều người hơn, để họ không đi vào những vết xe đổ mà tôi từng chứng kiến – hay từng vấp phải?”
Một hôm, tôi chia sẻ nỗi trăn trở ấy với một người anh. Ảnh nói:
“Hay em lập một kênh chia sẻ đi. Mạng xã hội giờ mạnh lắm. Em có kiến thức, có trải nghiệm thật – nhiều người sẽ cần lắm đó.”
Câu nói ấy như một chiếc công tắc bật sáng trong đầu tôi.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được.
Tôi ngồi dậy, vẽ ra trong đầu một kênh mà tôi mong muốn:
– Gần gũi, dễ hiểu.
– Không phán xét, không dọa dẫm.
– Mỗi video là một bài học, một kinh nghiệm thực tế.
– Và chia sẻ dưới góc nhìn của chủ nhà, chứ không phải kỹ sư nói toàn thuật ngữ khó hiểu.
Thế là, tôi lập kênh TikTok “Chuyện Xây Nhà”.
Video đầu tiên, tôi ngồi quay trong căn phòng nhỏ, chỉ có ánh đèn vàng và chiếc điện thoại để bàn. Tôi nói thật lòng, bằng trải nghiệm và sự quan sát trong quá trình đi giám sát từng căn nhà.
Và bất ngờ – rất nhiều anh chị vào xem, bình luận, chia sẻ.
Có người nhắn:
“Em ơi, may mà xem video này trước khi anh chị xây nhà.”
Có người thì kể lại chuyện đau lòng họ từng trải qua – giống y như tôi chia sẻ.
Tôi xúc động. Và tôi biết – việc mình đang làm là đúng.
Từ đó, tôi có thêm động lực để duy trì kênh.
Tôi dành từng buổi tối, từng giờ nghỉ để viết kịch bản, quay, dựng, trả lời bình luận.
Không phải để nổi tiếng.
Mà vì tôi muốn giúp càng nhiều người tránh được càng nhiều “kiếp nạn xây nhà” càng tốt.
Kênh “Chuyện Xây Nhà” không chỉ là nơi tôi chia sẻ kiến thức.
Mà còn là nơi tôi kết nối được với rất nhiều người tử tế, những chủ nhà thấu đáo, những kỹ sư yêu nghề, và cả những người từng vấp ngã nhưng vẫn đứng dậy – giống tôi.
Tôi không ngờ… chỉ một chiếc điện thoại và một tấm lòng – lại có thể mở ra một con đường mới.
Làm tư vấn giám sát một thời gian, tôi bắt đầu nhận ra một thực tế buồn:
Dù có tâm đến đâu, có kinh nghiệm đến mấy – thì nếu nhà thầu không phối hợp, tư vấn cũng bất lực.
Tôi từng rất nhiều lần nỗ lực gò công trình đi vào đúng chuẩn mực, nhưng chỉ cần nhà thầu không chịu thay đổi, làm sai rồi bảo thủ hoặc chống đối – thì mọi điều chỉnh của tôi cũng trở nên vô nghĩa. Mà nếu tôi làm căng, thì người đứng giữa và chịu áp lực nặng nề nhất chính là chủ nhà.Xem Thêm
Tôi chứng kiến nhiều chủ nhà bị đặt vào tình thế phải lựa chọn giữa tư vấn và nhà thầu. Và phần lớn – họ chọn nhà thầu. Không phải vì nhà thầu đúng, mà vì tâm lý sợ “mất lòng thợ”, sợ nhà thầu bỏ ngang, sợ tìm người mới không kịp, tốn kém hơn, thậm chí sợ bị “trù”, bị phá, bị yểm bùa – những nỗi lo có vẻ mê tín nhưng lại rất phổ biến trong tâm lý người Việt khi xây nhà.
Tôi hiểu. Và tôi thấy thương họ.
Nhiều người nhắm mắt làm cho xong, chấp nhận những điều không hài lòng, chỉ mong ngôi nhà “đứng được là mừng rồi”, chứ không còn mơ tới chất lượng hay thẩm mỹ.
Bao giấc mơ về một tổ ấm hoàn hảo – tan vỡ theo từng lớp hồ không đúng mác, từng viên gạch ốp lệch, từng đường nước nghẹt âm thầm dưới sàn.
Tôi trăn trở.
Làm tư vấn vậy thôi chưa đủ.
Phải làm sao để mình chủ động hơn, toàn quyền hơn, để thực sự mang lại một ngôi nhà tử tế và an tâm cho chủ nhà?
Tôi nghĩ tới lui. Và cuối cùng, chỉ có một cách:
Chính mình phải trở thành nhà thầu.
Với tư duy ấy, tôi bắt đầu lên kế hoạch – không chỉ làm nhà, mà mang cả tinh thần làm dự án vào trong từng căn nhà dân.
Làm bài bản từ đầu đến cuối, kiểm soát chặt chẽ từng bước, giữ nguyên sự minh bạch, rõ ràng, cam kết như một đơn vị thi công chuyên nghiệp, có trách nhiệm lâu dài.
Tôi muốn thay đổi góc nhìn về nhà thầu trong mắt chủ nhà – không còn là hình ảnh những người "muốn gì làm nấy", "cắt đầu cắt đuôi", "làm xong là lặn mất".
Mà là một đối tác tin cậy, đi cùng gia chủ trên hành trình dựng xây hạnh phúc.
Và thế là tôi cùng một người anh nữa thành lập FastCons – một công ty chuyên thiết kế và thi công nhà ở dân dụng.
Lúc ấy, mọi thứ gần như bắt đầu từ con số 0.
Tôi nhận phần khó nhất: gầy dựng toàn bộ thương hiệu từ đầu. Không khách hàng, không công trình mẫu, không tên tuổi. Tôi làm mọi việc – từ tiếp thị, viết bài, trả lời tin nhắn, tư vấn kỹ thuật, đến gặp từng chủ nhà để trình bày, thuyết phục.
6 tháng ròng rã, không một hợp đồng.
Tôi bắt đầu thấy mệt.
Tôi từng nghi ngờ bản thân.
Nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc – vì nếu mình bỏ, sẽ lại có thêm nhiều người phải chịu “kiếp nạn” khi xây nhà.
Và rồi, người khách hàng đầu tiên xuất hiện – chị Linh ở Quận 3.
Chị chọn tôi làm đơn vị thi công cho căn nhà cải tạo của chị.
Chỉ là một công trình nhỏ thôi – nhưng lớn lao với tôi hơn bất kỳ dự án nào trước đó. Vì chị là người đầu tiên đặt niềm tin vào tôi, vào một công ty mới toanh, vào một người chưa có “thành tích” nào để chứng minh.
Tôi cam kết bảo hành trọn đời căn nhà ấy – như một lời tri ân.
Tôi dốc hết tâm huyết để làm tốt nhất có thể.
Và chính căn nhà ấy là “viên gạch đầu tiên” để FastCons có được căn thứ hai, thứ ba, thứ n…
Tôi vẫn còn nhớ, có lần tôi hỏi một anh chủ nhà:
“Sao anh lại chọn em, dù có rất nhiều đơn vị thi công ngoài kia?”
Anh nói:
“Vì em chia sẻ thật tâm, có chuyên môn, có trải nghiệm thật. Anh tin nếu em làm tốt, sẽ có thêm nhiều người không còn lo sợ khi xây nhà nữa.”
Câu nói ấy làm tôi nghẹn.
Tôi nhận ra, người ta không chỉ đến với mình vì giá cả hay profile – mà vì mình tử tế.
Và thế là tôi tiếp tục.
Ngày này qua tháng khác, tôi hăng say xây dựng đội ngũ, đào tạo từng anh kỹ sư, từng nhóm thi công.
Tôi bám sát công trình. Tôi luôn cố gắng có mặt mỗi khi cần.
Không phải để kiểm soát, mà để truyền lửa, cùng làm và cùng lo.
Từng căn nhà tôi làm không chỉ có bê tông, sắt thép – mà còn có cả một tâm thế sống:
Làm hết mình, không giấu dốt, không giấu lỗi.
Làm như thể đó là ngôi nhà của chính mình.
Tôi chính thức nói lời chia tay với FastCons vào thời điểm năm Giáp Thìn kết thúc sau hơn 3 năm gầy dựng.
Đó không chỉ là cái kết của một năm – mà là sự khép lại đầy cảm xúc của một chương đời.
FastCons với tôi không chỉ là công ty đồng sáng lập. Nó là đứa con tinh thần đầu tiên mà tôi đã chăm lo từng bước đi – từ những ngày chưa ai biết tới, cho đến lúc từng công trình bắt đầu hiện hình, từng đội ngũ bắt đầu lớn mạnh.
Tôi từng mớm cho nó từng miếng ăn, lo từng giấc ngủ, ôm trọn từng nỗi lo của một người gầy dựng.Xem Thêm
Và rồi đến lúc phải rời xa – tôi buồn.
Buồn vì phải dừng lại một hành trình mà tôi đã dành trọn trái tim.
Nhưng trong nỗi buồn ấy, tôi vẫn thấy niềm tự hào – vì tôi đã sống hết mình trong giai đoạn đó. Và vì tôi biết:
Chỉ khi mình thật sự dừng lại, mình mới có thể mở ra một hành trình mới – rõ ràng hơn, sâu sắc hơn, đúng với con đường mình chọn.
Tôi rời đi không phải vì thất bại, mà vì tư duy không còn đồng điệu.
Tôi luôn tin rằng:
“Một người không thể bước tiếp con đường mà mỗi bước đều phải xoay lại hỏi lòng mình rằng: liệu có còn đúng nữa không?”
Chính vì vậy, tôi lặng lẽ rút lui – và bắt đầu cho mình một lối đi riêng.
Một con đường mà trái tim và lý trí gặp nhau tại điểm chung: đó là sự tử tế.
Tôi lập nên MORI-HOMES.
Một cái tên không chỉ để ghi danh trên mặt bằng thị trường – mà là một cái tên mang trong đó tầng tầng lớp lớp ý nghĩa về tình yêu, lòng biết ơn, sự tận tâm và tinh thần làm nghề.
🌱 “MO” là viết tắt của “MOM” – Mẹ.
Tôi muốn những công trình của MORI được làm ra bằng tình thương, sự chăm chút và trách nhiệm giống như cách một người mẹ lo cho con mình. Không có gì so sánh được với tấm lòng của mẹ – và tôi muốn điều đó trở thành kim chỉ nam cho cách làm nghề của chúng tôi.
🌱 “MOR” là viết tắt của “Morning” – Buổi sáng.
Một buổi sáng là khởi đầu mới. Tôi muốn mỗi công trình, mỗi ngôi nhà mà MORI làm nên sẽ mang lại sự khởi đầu tích cực, đầy hy vọng và năng lượng sống cho chủ nhà.
🌱 “MORI” cũng là tên của thám tử Mori – nhân vật nổi tiếng trong truyện Conan.
Không phải vì điều tra hay phá án, mà bởi sự tỉ mỉ, kỹ tính và tinh thần theo đuổi đến tận cùng sự thật, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Tôi mong rằng từng đường ron, từng viên gạch, từng giọt sơn trong công trình MORI đều phải mang tinh thần đó.
Tôi muốn MORI-HOMES không chỉ là một công ty.
Tôi muốn nó là một nơi chốn tử tế trong ngành xây dựng.
Nơi mà “chủ nhà tử tế sẽ gặp được một nhà thầu tử tế”.
Chúng tôi sẽ làm nghề không vì hoa hồng hay thương hiệu, mà vì:
"Ngôi nhà là giấc mơ của một đời người – và nhiệm vụ của người làm nghề là giúp giấc mơ ấy trở thành hiện thực trọn vẹn nhất."
Tôi thấm thía rằng:
“Xây nhà là xây tổ ấm – và cũng là xây lại tâm hồn của chính người làm nghề.”
MORI-HOMES là nơi tôi vun trồng lại tâm hồn sau những va đập, thử thách.
Là nơi tôi có thể làm lại mọi thứ theo cách mình mong muốn.
Là nơi tôi chọn sống thật với trái tim của một người kỹ sư yêu nghề – và không chấp nhận sự qua loa, dối trá hay thỏa hiệp.
Tôi không biết MORI rồi sẽ đi xa đến đâu.
Nhưng tôi chắc một điều – rằng từng ngôi nhà mà MORI làm ra đều sẽ là “ngôi nhà tử tế”.
Vì nó không chỉ được xây bằng gạch đá – mà được dựng nên bằng tấm lòng và sự thấu cảm.
Tôi dặn mình – và dặn đội ngũ:
“Ở MORI, từng viên gạch cũng phải mang chữ ‘TỬ TẾ’.”
“Đừng làm nhà cho khách. Hãy làm tổ ấm cho một gia đình.”
“Đừng nói chuyện thi công bằng miệng. Hãy nói bằng hành động.”
Giờ đây nhìn lại, tôi không dám nói MORI đã thành công.
Nhưng tôi có thể khẳng định một điều:
“MORI đang đi đúng đường. Và đó là con đường mà tôi – và những người chọn đồng hành – sẵn sàng đi thật lâu.”
Với 10 năm kinh nghiệm và là người sáng lập MORI. Quốc hiểu rằng, khi một ngôi nhà được xây nên bằng sự chỉn chu, minh bạch và tình thương, thì nó không chỉ vững chãi — mà còn có linh hồn. Với Quốc, làm nghề không dừng lại ở kỹ thuật hay thẩm mỹ. Đó là hành trình đặt trái tim vào từng chi tiết và nếu có cơ hội đồng hành cùng anh chị, Quốc tự tin sẽ mang đến một ngôi nhà vừa bền đẹp, vừa đẳng cấp, xứng tầm và trọn vẹn cảm xúc.
Quocnguyenvan2801@gmail.com
160 đường số 2, KĐT Vạn Phúc City, TD
0908 28 66 79
Copyright © 2021. All rights reserved.