Tuổi thơ dữ dội – “Thằng Lòng” và giấc mơ lớn

Chương Đầu: Tuổi thơ của “Thằng Lòng”

Nhìn thằng bé lắm lem trên khuôn mặt, ở nơi đất thành phố này mà làm Quốc chợt liên tưởng đến hình ảnh ngày bé của mình;

Một hình ảnh có lẽ với mình đó là ‘miền ký ức tuổi thơ’ đẹp nhất mà bất kỳ ai cũng đã từng, qua lời kể của ‘Ba Má và các cô chú ở một thôn làng xóm nhỏ’…

Chút tâm sự tuổi thơ lại bắt đầu ùa về.

‘Thằng Lòng’, là cái tên bởi một người trong xóm đã đặt cho Quốc lúc còn nhỏ.

Và nó đã trở thành hiện tượng của một cái tên ‘hot’ nhất trong xóm thời ấy.🙃

Cái tên bắt nguồn từ lúc, khi chú Đông (tác giả đã mang cái tên Thằng Lòng gắn với tuổi thơ mình) va chạm ‘đá’ phải mình, trong lúc Chú đến quán ăn cháo lòng ở nhà Quốc (lúc thời ấy Ba của Quốc bán cháo lòng, còn Má thì bán thịt heo).

Vì lúc đó, mình có thói quen tinh nghịch (không biết hay do đói ăn nên thân hình thấp còi không biết nữa😌) mà hay chui phía dưới gầm bàn ngồi ăn và Chú không biết tưởng là ‘con chó’; nên đá nó ra🤣.

Chợt khi Chú nhìn xuống, Chú đã thấy Quốc với một thân hình ‘dơ dơ‘; với một khuôn mặt lấm lem, miệng ‘dính đầy cháo’ (lúc đó Ba Má bận rộn nên hong có chăm lo đc nhiều) nên cứ thả rông bọn trẻ con như ‘trâu bò’ vậy đó,…(cười).

Và cứ như thế, cái tên ‘Thằng Lòng’ lên ngôi, đã đi theo mình không biết đến bao giờ, kể từ đây!

Đến hiện tại bây giờ, ít người gọi tên này của mình; nhưng trong xóm ai cũng biết. Bởi đó, giống như kiểu là ‘thương hiệu lỗi’ vậy.

Thêm một hình ảnh mang ‘bản quyền’ của Quốc nữa; mà mọi người trong xóm đều biết và nhớ như in là hình ảnh của ‘Thằng Lòng’ lần này xịn hơn là ‘không mặc đồ’;😁

Có thể nào là ‘mặc quần không mặc áo hay ngược lại?’

Đẫm mình trong dòng nước hai bên đường mỗi khi Trời có cơn  mưa lớn.

Bây giờ, mỗi khi mình về quê, đâu đó ít nhiều cũng có người nói về hình ảnh ‘Thằng Lòng’ của ngày xưa.

Lúc thì chú Hùng, có khi cô Hòa, hay chú Đông, bác Năm,… mỗi khi họ họp nhóm là ‘tám’😆.

Và tôi, người tác giả ‘xịn’ năm tháng đó,

Chỉ biết luôn mĩm cười một cách hạnh phúc, khi được nghe những người thân thương xung quanh mình nhắc về tuổi thơ của mình; như rằng họ đang kể ‘câu chuyện thần thoại’ của một thằng ‘mặt đủ dày; vì đâu biết mắc cỡ’.

Cũng nhờ thế, mà Quốc mới biết được tuổi thơ của mình ngày đó nó ‘bá đạo’ cỡ nào 😃.

Ngoài cái tên đã kể, thì mình còn một cái tên nữa là ‘Quốc Cu Loa’;

Mình thật sự vẫn hay tự hỏi bản thân rằng, tại sao mình có cái tên đó?

Câu hỏi ấy vẫn cứ được lặp đi lặp lại theo năm tháng; giống như rằng câu hỏi trong nhan đề ‘ai đã đặt tên cho dòng sông?’ trong môn văn thời tuổi học trò.🤣

Đến tận bây giờ, vẫn còn có con bé em (bé sinh năm 97) ở gần nhà gọi mình bằng cái tên đó; sau mỗi lần mình trêu chọc nó.

Qua cái thời tuổi thơ đó, Quốc bắt đầu đi theo xe ‘Cục Cạch’ của người chú Khánh (sống cạnh nhà khoảng 30m);

Bất kể dù là Trời nắng hay mưa, mình đều trèo lên xe cùng đi chở đất, cát,…với Chú.

Mình cũng không nhớ rõ, rằng là Ba Má tại sao lại cho đi hay là Quốc đòi đi mà khóc nhè lên nữa? (đừng ai bảo mình lúc nhỏ xấu tính nhé 😎).

Và mọi người có biết không!

Lúc nào Quốc cũng bị chú Khánh lấy đất trét đầy mặt mũi của mình mỗi khi đi theo cùng Chú; tất nhiên là người lúc nào cũng như ‘con heo đẫm mình trong bùn’ vậy đó.

Ừ, thì vậy.

Nhưng có bao giờ mà Quốc chịu ở nhà đâu;

Mình nghĩ, có lẽ năm tháng đó; khoảnh khắc đó, cũng nên được ‘ghi dấu’ lại, xem như là một niềm vui hạnh phúc của một thời trẻ dại.

Sau này, khi Quốc bắt đầu có những đứa cháu đầu lòng;

Chính những thằng cháu của mình, lại tiếp tục thay mình ‘nhập vào vai diễn’ ngày đó.

Trong khi, lắm khán giả cười xem, nhắc chuyện cười để đời; họ vỗ về, yêu thương chúng nó;

Nhưng thử hỏi lại, trong số những khán giả này có ai đã từng trả cho mình hay những đứa cháu bây giờ đồng ‘cát-xê’ nào đâu?🤣

Ừ thì kệ, đời mà!

Cuộc đời có bao lâu;

‘Vui được khi nào thì cứ vui’…(cười).

Nhưng có một điều, chắc chắn rằng;

Bọn cháu của mình sẽ không bao giờ phá được ‘kỷ lục’ số chuyện ‘scandal’ nhiều bằng mình như lúc tuổi thơ ngày ấy đã qua đi.

Khi ấy, trong xóm Quốc có nhiều con nít lứa 9x lắm;

Thế hệ từ 94-98 rất nhiều, nên bọn trẻ tổ chức chơi rất rất nhiều trò chơi của thời thơ ấu; ‘ô ăn quan, nhảy dây, bắn bi, hất ảnh, đánh bài ảnh, dây xu, chọi đá (dép) ảnh, chơi bán buôn, búp bê’,…

Và nếu kể ra hết thì phải ‘biến hóa thân’ để nhập vai xin 01 vé trở về tuổi thơ, thì mới kể hết được (cười).

Những hình ảnh trò chơi ngày đó, có lẽ nó đã gắn liền với ‘cô bạn thân’ gần nhà Quốc là nhiều nhất;

Không những gần nhà, mà còn học chung tới lớp 12.

Cùng theo chân nhau vào tới tận Xì Gòn.

Và giờ, bạn ấy đã có con;

Còn mình thì vẫn vậy; ‘độc toàn thân’☺️.

Kể đến, còn những thằng con trai thì chơi những trò nguy hiểm hơn nhiều so với bọn con gái;

Cùng rủ nhau vào rừng hái trái cây rừng ăn, hay đốt ong hủ, ong tầng, ong dủ dẻ,…

Và có những đêm, cùng nhau rủ đi ra ‘khu nghĩa địa’ mục đích chỉ để đốt ong;

Mà kể ra, thằng nào cũng sợ ‘ma’, rồi pha làm trò, còn ‘nhát ma’ nhau nữa.

Tuổi thơ của mình đó;

Và ai chưa một lần ‘đã từng’ phải không! 

Hay những lúc rủ nhau đi ‘hái trộm’ trái xoài, ổi trong vườn hàng xóm;

Cũng ít lần bị chủ nhà rượt chạy.

Mà không kể gai góc, hay dây thép vướng mình;

Đứa trẻ nào lúc đó cũng chạy và chạy như ‘vận động viên điền kinh’; chạy vượt rào, giẫm đạp lên mọi thứ với đôi chân trần; mang một niềm hy vọng là ‘về đích’; được trốn thoát chủ nhà.😁

Khi thoát được về đến nhà, cũng là lúc ‘hoàng hồn’ trở lại;

Ừ thì mới thấm thía cảm giác đau đớn là gì?

Nhưng đứa trẻ nào cũng nhìn mặt nhau bảo và cười cả;

Một nụ cười sảng khoái, vô lo vô nghĩ giữa đời thường, nhưng đâu đó sẽ là một ‘kỷ niệm vô giá’ biết tương lai có còn đâu.

Và Quốc nhớ như in, 01 câu nói của ‘thằng bạn thân’ nhất lúc nhỏ gần nhà: ‘ĐÈN NHÀ AI NẤY SÁNG, XOÀI CỦA AI NẤY ĂN’ sau mỗi lần ‘ăn trộm’ về thu được ‘chiến lợi phẩm’;

Nhưng cuối cùng, cũng phải chia 

nhau ăn đều hết! Hihi.

Vậy đó, cuộc đời mà;

Nên đừng ai chê trách hay oán than rằng ‘đời bất công’ nhé!

Rồi thời kì ‘chăn trâu’, kể ra thì khỏi phải nói;

Cả một vùng Trời ký ức đẹp, nô đùa, rượt đuổi cùng nhau.

Thả diều, ăn trộm khoai, bắp để nướng ăn;

Kể những hôm tắm sông, lội suối, đá banh ngoài đồng cỏ,…

Nhưng, có điều đến giờ Quốc vẫn bị con bạn gần nhà nhắc mãi một chuyện;

Là ‘đi chăn trâu, nhưng trâu nhà mình không giữ, đem giữ trâu nhà người ta’, có thật nhé mọi người!

Mặc dù, trâu của nhà mình đã buộc ‘dây thừng xanh’ từ mũi lên quanh 2 sừng, để khỏi bị nhầm lẫn;

Kết quả cuối cùng thì…😇             

Và còn nhiều lắm những ký ức thời tuổi thơ lại ùa về;

Không thể nào Quốc kể ra hết tại đây cho mọi người nghe câu chuyện thời thơ ấu của mình hết được.

Trong lúc ngồi ở công trường; nhìn thấy mặt Trời dần buông xuống.

Giật mình, xem lại đồng hồ thì cũng đã gần đến giờ tan tầm công việc;

Sau khi một lúc Quốc ngồi viết ra, kể cho mọi người nghe về ‘câu chuyện cười’ của đời mình.

Nhưng tất cả, chừng bằng ấy chuyện thôi; cũng đủ để mình luôn nhớ, không bao giờ quên và tìm về ‘ăn mày kỷ niệm ngày thơ ấu’.

Có lẽ đâu đó, tất cả trong chúng ta;

Rồi chợt một ngày nào, ai cũng sẽ tìm cho riêng mình bằng những lí do, ước chỉ cần một lần ‘xin cho tôi 01 vé tìm về tuổi thơ’;

Và khi càng lớn lên, chúng ta mới thấm đẫm và càng thấy ‘kí ức tuổi thơ’ nó đẹp, giá trị biết nhường nào.

Cũng chính nhờ nó, ‘tuổi thơ’;

Nó đã phần nào có sự ảnh hưởng và tạo nên một con người có trái Tim, đến từ hành động, trong cách sống, chính được mang tên ‘Quốc Nguyễn’ bây giờ của hiện tại…

Chương 1: Miền Quê Dữ Dội – Núi Thành, Quảng Nam

Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo mà yên bình – Núi Thành, Quảng Nam.

Có thể sau này, cái tên “Quảng Nam” sẽ dần phai mờ trong ký ức của nhiều người giữa guồng quay hiện đại. Nhưng với tôi, Quảng Nam là máu thịt, là nguồn cội – không bao giờ phai.

Tôi sinh ra trong một gia đình có năm anh chị em. Nhà không quá nghèo, nhưng chắc chắn chẳng dư dả. Ba Mẹ gồng gánh tất cả, cho năm đứa con được học hành tới nơi tới chốn. Giờ nghĩ lại, tôi mới hiểu: đó là điều phi thường.

Nếu có ai hỏi: “Thần tượng của bạn là ai?”, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Ba Mẹ tôi”. Vì tất cả những gì Ba Mẹ đã làm cho gia đình đều là điều phi thường.

Miền Trung quê tôi – khí hậu khắc nghiệt quanh năm. Người ta hay nói: “Nắng thì nắng cháy đầu, mưa thì mưa thúi đất”. Vậy mà chính trong cái khắc nghiệt đó, con người miền Trung lại tôi luyện được sự bền bỉ, cần mẫn và nghĩa tình.

Tôi nhớ mãi trận bão lớn nhất đổ bộ vào Quảng Nam năm 2006. Nhà tôi lợp mái ngói, sáu anh chị em và Ba Mẹ co cụm trong gian giữa. Gió gào dữ dội, nước mưa tạt từ mái hở xuống, ướt hết cả nhà. Anh Hai tôi chọc: “Nằm đừng há miệng nha, coi chừng uống no nước”.

Trong căn nhà ướt sũng ấy, bữa cơm tối chỉ có thịt xay xào, cá thính, cơm trắng – nhưng sao mà ấm lòng. Mẹ tôi nói với cả nhà:

“Dù có cực khổ thế nào, Ba Mẹ cũng sẽ cho tụi con học tới nơi tới chốn. Vì học hành là con đường ngắn nhất để thoát nghèo. Nhưng nhớ – đừng bao giờ đánh mất cái tâm và đạo đức nha các con. Tụi con là anh em một nhà, phải biết yêu thương và đùm bọc nhau.”

Tôi là thế hệ đầu 9x – cái thế hệ giao thoa giữa cũ và mới. Không quá khuôn phép như 7x, 8x, mà cũng không bị “online hóa” như 2k. Tuổi thơ tôi trọn vẹn và dữ dội:

– Đá banh trên sân ruộng sau mùa gặt – Chăn trâu, tắm sông, lội suối – Hái trộm xoài, bẻ trộm ngô – Leo cây, thả diều, chơi ô ăn quan, nhảy dây

Không có điện thoại, wifi, nhưng có vô số ký ức để mà thương, mà nhớ. Và cũng không tụt hậu công nghệ – nên tôi gọi đó là may mắn.

Dù đi đâu, làm gì – lòng tôi vẫn luôn hướng về Núi Thành. Nơi ấy cho tôi tuổi thơ dữ dội, tình cảm gia đình đong đầy, và tình yêu quê hương chân thành không đổi thay.

Nơi đó – Quảng Nam – sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong con người tôi.

 

Bạn còn lo lắng về việc
xây nhà?

Hãy liên hệ ngay với Quốc để được tư vấn chi tiết hơn

Liên hệ với Quốc